Điều đầu tiên bạn nghe thấy là tiếng rạn nứt vui tai: một nhát cắt nhỏ khi người làm bánh rạch baguette, hoặc một tiếng nổ mềm khi răng bạn chạm lớp vỏ nướng phồng rộp. Ở Việt Nam, buổi sáng có mùi bánh mì ấm áp và khói xe máy, mùi ngò rí bị vò nát giữa các ngón tay và mỡ heo nướng thơm hắt lên mặt chảo nóng. Không khí rì rào với mặc cả và lời chào, và ở đâu đó, một chai Maggi bóp nhẹ thì thầm một câu cuối cùng đậm đà, mặn mà lên linh hồn của một chiếc bánh mì có nhiều lịch sử hơn những gì nó nói. Đó là huyền thoại thầm của bánh mì: trông nó có vẻ đơn giản, nhưng nó kể một câu chuyện bạn có thể nếm được trong mười miếng.
Nếu bạn du lịch để khám phá ẩm thực đường phố và những cuộc trò chuyện nho nhỏ đi kèm, đây là những quán xá đáng để bạn sắp xếp lại hành trình của mình. Không chỉ những cái tên nổi tiếng, mà còn những nơi làm thơm một ngõ hẻm, những người bán đã cắt dưa chuột theo cùng một cách suốt ba mươi năm, những loại bánh mì gợi lên một thành phố khác với mỗi vụn bánh.
Gọi nó là một chiếc sandwich cũng được, nhưng sự vận hành bên trong một chiếc bánh mì ngon cảm giác như một bản giao hưởng. Bạn có thể quan sát các động tác — nhanh nhẹn và gần như múa balê — ở bất kỳ quán nào tử tế.
Để hiểu bánh mì là hiểu hình học của nó. Những quầy tốt nhất xây hương vị từ bắc xuống nam — mỡ, muối, nhiệt, axit, giòn — để mỗi nhát cắn là trọn vẹn, và chiếc bánh mì không bị xẹp giữa chừng.
Bánh mì là đứa con của sự va chạm thực dân và tính tiết kiệm của người Việt. Người Pháp mang baguette, bơ và các món thịt nguội; người Việt uốn chúng cho phù hợp với cơn đói và nhịp sống địa phương. Bột mì đắt đỏ. Bột gạo thì không. Một ổ bánh nhẹ hơn ra đời — nhẹ với túi tiền và hàm răng. Người Pháp ăn bánh mì kèm dĩa, dao và cốc. Việt Nam mang bữa sáng lên xe máy.
Sau giữa thế kỷ XX, bánh mì phát triển như một nhiên liệu mang theo và rẻ cho một đất nước đang di chuyển. Các quầy bán rong mọc lên gần chợ, trường học và bến xe buýt. Các phương ngữ khu vực hình thành hình thức: phía Nam trở nên xa hoa và nhồi nhét; phía Bắc gọt gọn với ít thành phần hơn nhưng nhiều độ giòn; các tỉnh miền Trung treo mác pâté tinh tế và vị ớt sáng, rõ.
Trong cộng đồng người Việt ở nước ngoài, chiếc bánh mì tìm thấy chỗ đứng mới — California, Paris, Sydney — và nhân mới, nhưng hồn vẫn như cũ: sự cân bằng của kết cấu và cách người bán nhìn bạn rồi hỏi bạn, cay không? Câu trả lời luôn là có.
TP. Hồ Chí Minh không thích nửa vời. Không khí ấm hơn, húng quế lớn hơn, khẩu phần nhe. Ở đây, một chiếc bánh mì đúng điệu có thể nặng bằng một cuốn tiểu thuyết bìa mềm. Nếu bạn thích kiến trúc protein và một chiếc bánh mì tham gia tích cực vào buổi chiều, hãy đến các địa chỉ sau.
Bánh mì Huỳnh Hoa (26 Lê Thị Riêng, D1): Đây là món cổ điển của thành phố, một biểu tượng cho sự thừa thải: hai loại bơ, pâté đặc, nhiều loại thịt nguội, và đủ kết cấu để nuôi bạn sau bữa tối. Dòng người xếp thành hàng xuống phố, đặc biệt vào cuối chiều khi văn phòng vắng. Phần thưởng là một chiếc bánh mì mỗi lớp có hương vị riêng biệt — chả lụa hăng bật lên với pâté mềm như sữa, dưa chuột làm mát tất cả — nhưng nhai trộn thành một hương vị vừa giàu vừa trơ tráo. Về giá, nó ở mức cao nhất, nhưng hãy xem như vé để thưởng thức một opera Sài Gòn với đồng thau và trống đập theo nhịp.
Bánh mì Hồng Hoa (62 Nguyễn Văn Tráng, D1): Cách đó vài phút, Hồng Hoa yên tĩnh hơn, như một người hàng xóm mến khách. Bánh mì ở đây rất thông thoáng; nếu nhấn nhẹ ổ bánh, nó bật lại như còn nhớ lò. Họ có tay nghề với pâté — mịn mà không ướt — và một loại sốt ớt nhà làm với tỏi rang thơm như chợ đêm. Đây là nơi tôi đến khi muốn một bữa trưa cân bằng mà không khiến tôi ngủ gật trên ghế.
Nhu Lan (64 Hàm Nghi, D1): Lá cờ 24 giờ cho những kẻ lặn máy bay và dạo quanh sau nửa đêm. Nhân bánh vượt qua cả cổ điển: thịt nướng, cá mòi cà chua, thậm chí tùy chọn chay hợp lý. Không tinh tế; nó đáng tin cậy, người bạn gọi lúc 2 giờ sáng.
Hòa Mã (53 Cao Thắng, D3): Không phải một chiếc bánh mì cầm tay thuần túy mà là một bản hợp xướng bạn tự xây tại bàn. Gọi ốp la — trứng sunny-side up trên chảo đang sôi — kèm các loại thịt nguội Việt Nam, hành tím caramel, và một lát bơ thơm phóng. Bạn xé miếng bánh mì và chấm vào lòng đỏ chảy và mỡ rơi. Đó là một buổi sáng Sài Gòn như một rạp hát.
Mẹo ở Sài Gòn: nhiều quầy tên tuổi hoạt động từ chiều đến đêm. Hướng tới phút chập tối để tránh xếp hàng dài, hoặc đi muộn nếu bạn là cú đêm. Đừng ngại xin ít pâté nếu bạn muốn nhẹ hơn; người bán đánh giá cao yêu cầu rõ ràng.
Phố cổ Hội An lúc hoàng hôn toả vàng; bánh mì của nó cũng vậy, nhưng với sắc thái khác: sự kiềm chế, lớp ướp nhẹ thì thầm thay vì hét lên, bánh mì có vỏ giòn và phần đế mềm hơn. Hai quầy định hình huyền thoại bánh mì của thành phố này.
Bánh mì Phượng (2B Phan Chu Trinh): Chuyến thăm của Anthony Bourdain đã mang quầy này lên bản đồ, nhưng nghệ thuật không bị mai một. Ướp thịt heo nướng có vị ngũ vị và nước mắm ngọt, một hơi sả, và chỉ đủ ớt để làm lưỡi bạn hát lên mà không bỏng. Họ quét phần ruột của bánh mì bằng một hỗn hợp bí ẩn — một chút bơ, một chút ớt, có thể thêm dầu hành lá — để chiếc bánh mì cảm thấy được nêm từ bên trong. Hãy chờ đợi hàng; coi đó là một cách thiền nhỏ về sự chờ đợi.
Madame Khanh – The Banh Mi Queen (115 Trần Cao Vân): Trên một con phố yên tĩnh, Nữ hoàng đứng vững trong một cửa hàng giản dị. Bánh mì của bà có tiếng nứt nhẹ, nhân bánh nghiêng về sự mềm mại — như một vài nốt trọn vẹn thay vì một bản giao hưởng. Thử món trộn: gà, thịt heo, một nhúm pâté và bơ quết lên bằng sự chăm chú như nghệ sĩ đối với lớp nền. Có một nghi lễ âu yếm khi bà gói bánh cho bạn, như ôm một đứa trẻ trước giờ ngủ.
Bánh mì Hội An ít nhắc đến cơ bắp mà nhắc đến các nốt nhã nhặn. Đồ chua ở đây thường có vị ngọt nhẹ, dưa chuột được cắt tỉa như mắt thợ may để mỗi nhát cắn trông gọn gàng. Nếu Sài Gòn là một bản ballad tình yêu ngân cao, Hội An là một bài hát dân ca ngân khẽ bên tai bạn.
Hà Nội nghĩ bằng những nét chải và bóng tối. Bánh mì của nó phản ánh phong cách ẩm thực của thành phố: ít lớp hơn, đường nét rõ ràng, theo đuổi sự giòn và đúng mức. Bạn cảm nhận được không khí trong bánh mì, gừng trong gà, tiêu trong pâté.
Bánh mì 25 (25 Hàng Cá, Phố Cổ): Một quán được du khách yêu thích, được ghi nhận bằng cách làm các món cổ điển với sự chăm chút. Phiên gà cay nổi tiếng với ướp gừng và ngò rí tươi khiến màu sắc xanh nổi bật giữa nhiệt. Phiên đậu hũ không phải là sự bổ sung; nó được ép, áp chảo và ướp với lớp glaze đậu nành ớt, giữ được độ chua của đồ chua. Hãy ngồi một chỗ, ngồi cùng người lạ và xem nhịp sống Phố Cổ xoay vòng như một đàn cá quanh bạn.
Bánh mì P (12 Hàng Buồm): Mặt tiền nhỏ, trái tim lớn. Ở đây, bánh mì ấm và vỏ thật mỏng, phần bên trong như bay lên. Pâté nghiêng về vị tiêu và gan hơn là kem, điều đó kết hợp tuyệt vời với một đường ớt dịu dàng.
Hãy tìm các người bán gần trường vào buổi chiều muộn — những chuyên gia sắp xếp tiền với khuỷu tay sẽ ném cho bạn một que dưa chuột nếu bạn cười. Hà Nội thích một chiếc bánh mì ngăn nắp. Nếu bạn thích tối đa hóa, Sài Gòn sẽ nắm tay bạn sau. Giờ hãy tận hưởng sự rạng rỡ của sự kiềm chế.
Hải Phòng thu hẹp ổ bánh đến mức nó trở thành một thứ khác: một que bánh nhỏ mảnh như một chiếc xương gà và giòn từ trên xuống dưới. Bánh mì que là đại diện của thành phố, một bản giao hưởng ăn bằng ngón tay với pâté và dầu sate.
Lễ nghi ở đây mang tính cộng đồng. Dân công sở dừng lại vài chiếc trên đường về từ bữa trưa; học sinh mang túi giấy như bó hoa. Nếu bạn chỉ biết bánh mì miền Nam to lớn như tàu ngầm, phiên bản Hải Phòng sẽ thấy như một tu viện nho nhỏ, một lời thề ngon miệng của sự giản dị.
Đà Nẵng nói khẽ nhưng rõ ràng. Những chiếc bánh mì ngon nhất của thành phố thường xoay quanh pâté — mềm mịn, cân bằng, được thoa dày mà không lộ lẫn — và một loại sốt ớt của quán ít cháy hơn bạn nghĩ, thơm hơn.
Đi về phía sông và theo mùi vào sáng sớm. Các quầy gần trường và văn phòng thường có một kịch bản riêng: một người nướng bánh, người khác phết bơ và pâté, người thứ ba ghép và người thứ tư đóng gói và tính tiền. Mỗi chiếc bánh mì đi qua bốn bàn tay, như một chuỗi trao đổi. Vị giác phản ánh sự chăm chút đó.
Trong những buổi sáng mát của Đà Lạt, không khí có mùi thông và cà phê, và hơi nước từ nồi viên thịt in lên cửa sổ cửa hàng thành những đám mây nhỏ. Lời tuyên bố của thành phố với bánh mì là xíu mại — những viên thịt heo mọng nước trong nước dùng cà chua hành lá — được phục vụ với một chiếc bánh mì bên cạnh, hoặc nhét vào trong nếu bạn nhất quyết.
Có nhiều quán xíu mại khác dọc theo Phố Hoàng Diệu. Bạn có thể dành buổi sáng uống cà phê, hơi nước làm ấm khuôn mặt, xen giữa nhai bánh mì ngâm trong mỡ đậm vị với vài lát ớt chua lạ lẫm. Đó không phải là bánh mì cầm tay cổ điển, nhưng là một phần của gia đình và đáng dậy sớm.
Việt Nam có cách kết hợp bánh mì với bất cứ thứ gì ngon và có nước sốt. Những biến thể này có thể không luôn xuất hiện trên bảng hiệu; bạn sẽ tìm thấy chúng bằng cách xem xét những gì người ta đang ăn.
Những lối vòng này không thay thế bánh mì cổ điển; chúng mở rộng vũ trụ. Hãy xem chúng như những mặt B đôi khi còn hát vang hơn bản đơn.
Một vài cụm từ và động tác sẽ làm cho thao tác quầy của bạn trôi chảy hơn.
Hãy xem hàng và bắt chước ballet. Trao tiền bằng một nụ cười nhỏ. Nếu bạn muốn bánh mì thêm giòn, chỉ vào lò và nói nướng giòn một chút.
Ẩm thực đường phố có những quy tắc không được niêm yết. Nếu bạn mới tham gia vào nhịp điệu ấy, đây là nhịp điệu:
Trên hết, hãy ngẩng lên mà ngắm. Niềm vui của ẩm thực đường phố không phải là món ăn trên đĩa mà là người hàng xóm đang bật mí cho bạn quán ngon hơn ở đối diện đường, rồi xin lỗi vì thành kiến của họ bằng một tiếng cười.
Trong những phác thảo rộng này có vô số vô hạn — những bà ngoại ủ dưa với nước ép dứa, con trai mê ớt sate nướng với tôm khô, con gái len lén thêm sốt mayonnaise hương calamansi. Bản đồ đang sống.
Ngày 1, Sài Gòn: Khoảng 5 giờ chiều, cái nóng buông lỏng và các xe máy thở chung một nhịp. Tại Huỳnh Hoa, hàng người tiến lên với cảm giác như ngày lễ. Một thiếu niên mặc tạp dề màu xanh hỏi cay không? Tôi gật đầu. Bơ trước, pâté sau, bốn loai thịt xen kẽ những sắc hồng và kem, đồ chua vắt kiệt, dưa chuột như ngọc, ngò rí như pháo hoa xanh. Miếng cắn đầu tiên có cảm giác mê li — béo, mặn và bóng tối. Tôi đi đường dài đến bờ sông để nhai chậm lại. Bao bì gợi lên những vệt ớt cam như hoàng hôn có thể gập vào túi bạn.
Ngày 2, Hội An: Ánh sáng buổi sáng ở đây khác biệt—vàng, kiên nhẫn. Ở Bánh mì Phượng, vỉ nướng thở mùi sả và khói. Một người phụ nữ đội nón nỡ quét lên mỗi ổ bánh bằng một hỗn hợp bí mật; tôi ngửi thấy bơ và một thứ xanh như hành lá. Thịt heo ngọt và đầy nhịp; đồ chua lạnh và sáng, làm dịu độ ẩm. Tôi ngồi lề đường và nhìn một người thợ may mang hộp nút dài ra phố. Chiếc bánh mì trượt dọc cổ tay khi tôi lơ đãng. Bánh ngon đòi hỏi sự chú ý.
Ngày 3, Hà Nội: Bầu trời như lại gần hơn. Ở Bánh mì 25, tôi gọi gà cay và cố làm như thể đã làm điều này nhiều lần. Bánh mì ấm và gần như thì thầm trong các ngón tay; nhân cảm thấy đứng thẳng — gừng, ngò rí, ớt — như một tòa tháp hương vị chứ không phải một lớp phết. Nó sạch sẽ và có chủ đích. Tôi uống trà đá từ ly nhựa và ghen tị với những ông già sẽ dành hai giờ tới để làm gì ngoài việc nhận ra ngày hôm nay.
Ngày 4, Đà Lạt: Buổi sáng như khoác một chiếc áo len. Ở Xíu Mại 47, hơi nước cuộn thành khăn quàng cổ của tôi. Tôi nhúng bánh mì vào nước dùng cà chua mang hương nhớ mùa hè. Viên thịt viên mềm và thở nhẹ, được nêm với nước mắm và tiêu trắng. Sate ớt làm ấm tôi theo từng lớp; chỉ sau nhát cắn thứ hai, ngón tay tôi bắt đầu tê và tôi thương lượng với bản thân cho một bát nữa. Bên ngoài, thành phố có mùi thông và cà phê mới. Tôi đi bộ cho đến khi mặt trời cắt đứt sương.
Bài học từ sprint này không phải là một thành phố thắng cuộc. Đó là chiếc bánh mì thay đổi hình dạng theo thời tiết, nước và người khuấy nồi. Món quà cho du khách là học cách yêu mỗi phiên bản theo điều kiện riêng của nó.
Bạn không thể đóng chai bản giao hưởng của xe máy, nhưng có thể tôn vinh bánh mì tại nhà bằng cách tập trung vào cân bằng và kết cấu.
Bánh mì ở nhà sẽ không bao giờ là bữa sáng trên xe máy, nhưng nó có thể thành thật và sáng sủa. Nếu một người bạn ghé qua bếp của bạn vì mùi gừng và bánh mì nướng, bạn sẽ biết bạn đã gần.
Hãy dùng những nơi này như các điểm dừng, không phải giáo điều. Sự kỳ diệu của ẩm thực đường phố là quầy bạn khám phá được nhờ đang đói đúng lúc và ở đúng chỗ.
Bánh mì không chỉ là một chiếc sandwich; nó là một chỉ số của một nơi—thời tiết, kinh tế, và nhịp di cư. Huỳnh Hoa kể về tham vọng và sự phong phú của Sài Gòn. Bánh mì Phượng nhớ về một thời Hội An là một thị xã sông ngủ và lòng hiếu khách được đo bằng một ướp và một nụ cười rộng. Hà Nội với những chiếc bánh mì gọn gàng phản chiếu những hồ nước gọn gàng và tình yêu dành cho sự kiềm chế. Hải Phòng với những que mì mỏng nói lên thực tiễn của một thành phố cảng: làm nóng nhanh, cắn nhanh, và trở lại với công việc.
Mỗi quầy cũng là một doanh nghiệp gia đình, một di sản. Hãy nhìn vào bàn tay. Cách mẹ cầm dao và cách con gái cầm giấy, cách con trai gọi món và chú Trông bếp — đây là một vũ đạo đã được truyền từ đời này sang đời khác như một câu ru. Khi bạn đổi tiền lấy một gói bánh cuộn, bạn tham gia vào sự liên tục ấy.
Trên đường, tôi học cách đếm thời gian bằng lớp vỏ và vụn bánh. Một buổi sáng tươi tốt nếu nó có tiếng rạn. Một thành phố thật tử tế khi nó đưa cho bạn một chiếc bánh mì và hỏi bạn có muốn thêm ớt không. Đi du lịch rộng lượng nếu nó để lại cho bạn một mùi có thể nhớ bất cứ khi nào — khói sả trên áo khoác, dầu ớt trên ngón tay, vị ngọt nhẹ của bánh mì ngon trên môi bạn.
Vậy thì hãy đi. Theo mùi bánh baguette ấm áp dọc theo một con phố phụ. Dừng lại ở nơi hàng người vừa toàn dân địa phương và vừa bà cụ đang trò chuyện. Chỉ vào, mỉm cười, nói cho cay, rồi lắng nghe giai điệu yên tĩnh của pâté gặp nhiệt. Ẩm thực đường phố là một cuộc trò chuyện; bánh mì là một trong những phương ngữ trôi chảy nhất. Những quầy tốt nhất sẽ tìm thấy bạn nếu bạn đi chậm. Và khi họ đến, bạn sẽ nhận ra bằng cách miếng cắn đầu tiên làm cho ngày của bạn nghiêng về niềm vui.